Pages

Subscribe:

Chính sách kiểm soát quá trình di dân

     Trước hết, cần khẳng định rằng di dân là một hiện tượng tất yếu, mang bản chất của một quá trình phân bổ nguồn lực trong nền kinh tế thị trường, việc sử dụng những biện pháp có tính chất hành chính, cưỡng chế như hình thành các “rào cản di dân” là những biện pháp bất đắc dĩ, không phù hợp với cơ chế thị trường và những quy luật vận động chung của nền kinh tế.

     Vì vậy, những chính sách tác động vào quá trình di dân, giảm bớt sức ép từ quá trình di dân và đô thị hóa, sẽ hướng tới việc hạn chế những nhân tố có thể gây nên những dòng di dân ồ ạt đồng thời tạo ra những mối liên kết kinh tế ổn định và bền vũng mà không nhất thiết phải có sự di chuyển về mặt địa lý của đại bộ phận dân cư (mối liên kết giữa vùng phát triển và vùng chậm phát triển).


Chính sách kiểm soát


     Trong những thảo luận trên về hiện tượng dân cư di chuyển từ nơi này sang nơi khác, chúng ta có thể nhận thấy tầm ảnh hưởng quan trọng của di dân đối với vấn đề dân số và việc làm, đặc biệt là tại các quốc gia đang phát triến. Để hình thành một chính sách tổng thể cho hiện tương di dân và việc làm, các nhà kinh tế học đồng ý với một số quan điểm tiếp cận chủ yếu sau:

     Thứ nhất, tạo lập sự bình đẳng nhất định về cơ hội kinh tể giữa nông thôn và thành thị. Thu hẹp khoảng cách giữa thành thị và nông thôn được xem là một trong những kiều kiện kiên quyết đế giảm tốc quá trình di dân ồ ạt từ nông thôn ra thành thị, qua đó tăng cường khả năng giải quyết hiện tượng thất nghiệp ở cà hai khu vực. Để thực hiện được việc đó, giải pháp định hướng trọng tâm chính là phát triển nông thôn, phát triển sản xuất nông nghiệp (sử dụng các ngành nghề có quy mô nhỏ) và tái định hướng các hoạt động kinh tế và đầu tư xã hội hướng nhiều hơn vào khu vực nông nghiệp và nông thôn.

    Thứ hai, mở rộng các ngành sử dụng nhiều lao động, các ngành có quy mô sản xuất nhỏ. Việc tăng cường sản xuất các ngành hàng đòi hỏi nhiều lao động, tỷ lệ lao động trên một đơn vị đầu ra và tỷ lệ lao động trên vốn lớn sẽ mở ra nhiều cơ hội việc làm mới. Vềcơ bản, nhiệm vụ này có thể được thực hiện theo hai cách: (i) trực tiếp, thông qua các khoản đầu tư và chính sách ưu đãi, khuyến khích của chính phủ, nhất là đối với các hoạt động trên thị trường lao động phi chính thức ở thành thị và (ii) gián tiếp, thông qua việc tái phân phối thu nhập (hiện tại và tương lai) dành cho người nghèo bởi cơ cấu tiêu dùng của họ có nhiều hàng hóa phi nhập khẩu và sử dụng nhiều lao động hơn so với cơ cấu tiêu dùng của những người khá giả.





Đọc thêm tại: