Tại các quốc gia phát triển, sự phát triển của các ngành công nghiệp và dịch vụ phi nông nghiệp có thê khiến hiện tượng nghèo đói giảm xuống thông qua các mối liên hệ (xuôi và ngược) với khu vực nông nghiệp. Đồng thời, thu nhập hộ gia đình ở thành thị tăng lên sẽ tạo động lực cho quá trình phát triển của khu vực nông thôn.
Tuy nhiên, khác với các quốc gia phát triển, tăng trưởng dân số đô thị quá nhanh và quá trình di dân với quy mô lớn từ nông thôn ra thành thị lại khiến các quốc gia LDCs vấp phải những hệ lụy tiêu cực trong quá trình phát triển kinh tế xã hội. Thực tế, các quốc gia LDCs thường gắn liền với một nền nông nghiệp yếu kém, đặc trưng bởi năng suất và sản lượng thấp, trong khi khu vực sản xuất phi nông nghiệp cũng chưa phát triển.
Lựa chọn việc làm trong khu vực nông nghiệp ngày càng hạn chế, tiền lương có xu hướng giảm, do đó, người dân nông thôn sẽ có xu hướng di dời đến các khu đô thị trung tâm. Tuy nhiên, khi sự phát triển của khu vực sản xuất phi nông nghiệp, cả công nghiệp và dịch vụ, còn quá nhiều bất cập, tìm được một việc làm trên thị trường lao động chính thức đối với người dân di cư hoàn toàn không dễ dàng. Đa phần trong số họ sẽ phải làm việc trong khu vực phi chính thức.
Nhìn chung, tại các quốc gia đang phát triển, số người làm việc trong khu vực phi chính thức ngày một tăng và dù tiền lương của khu vực này có thể giúp người lao động tránh khỏi mức nghèo khổ tuyệt đối (cao hơn mức lUSD/ngày) nhưng lại rất khó để họ vượt qua mức nghèo khổ chung (mức 2USD/ngày). Như vậy, triển vọng để người dân di cư có thể cải thiện được cuộc sống của họ một cách lâu dài là vô cùng hạn hẹp. Hơn thế nữa, khu vực phi chính thức lại là khu vực rất dễ bị tổn thương, chịu ảnh hưởng nặng nề từ các cú sốc ngoại sinh (external shock).
Đọc thêm tại:
- http://giatrikinhtehoc.blogspot.com/
- http://giatrikinhtehoc.blogspot.com/2015/04/bat-binh-dang-gioi-o-viet-nam.html
- http://giatrikinhtehoc.blogspot.com/2015/06/di-dan-quoc-te.html